Đứa Con Của Tỷ Phú - CHƯƠNG 1

Chapter 1

“ Đó là của tôi” một giọng nữ bối rối vang lên khiến Garrett ngẩng đầu từ mặt nước Chankanaab Park ở Conzumel. Cái áo bơi màu cam 2 mảnh trôi bồng bềnh kế bên anh trong làn nước xanh ngọc.

Garrett đã dành một ngày để lặn. Và anh trông chờ được nhìn các loại cá vùng nhiệt đới, nhưng không phải cái này. Một con cá sặc sỡ thúc phải cái tam giác màu da cam để kiểm tra xem nó có ăn được không, rồi quay đầu bơi đi .

“ Anh có thể – vui lòng!”

Garrett ngoảnh đầu nhìn thấy một phụ nữ trẻ với mái tóc màu vàng dâu được vuốt ngược phần mái ra sau, chiếc mặt nạ lặn đặt trên đầu cô, và đôi mắt to tròn trông bối rối.

Con cá đó đã sai chết người. Người phụ nữ này đáng để ăn.

“Cái đang trôi…” cô nói, hai tay bắt chéo nhau phủ kín ngực cô. “ Nếu anh có thể ném nó qua đây.”

“Tôi không biết. Cô đã từng nghe câu “đồ trong tay quan là của quan” anh nói và không thể chống lại thôi thúc muốn đùa giỡn với cô một lúc.

Đạp chân vịt để giữ cô nổi lên mặt nước, cô phát ra một tiếng thở dài đau khổ “ Ối! Thôi nào. Màu cam chẳng phải màu dành cho anh đâu.”

“Có lẽ không” anh trầm ngâm suy nghĩ trong khi cố giữ phần thân trên nâng khỏi mặt nước. Trông giống như cái ly chỉ chứa hơn một chút so với một ngụm. “Phần thưởng cho cái áo ngực này là gì?” anh hỏi, rồi nhìn lại cô.

Cô hếch cằm lên. “Một quý ông sẽ không yêu cầu đền ơn.”

“Tôi không bao giờ bảo mình là một quý ông. Xét đi thì phải xét lại, một quý cô nên thể hiện lòng biết ơn của mình.”

“ Vậy anh nghĩ ra cái gì rồi?”

“Bữa ăn cho tối nay” anh nói, nhận lấy cái nhìn trừng trừng của cô.

“ Nếu anh có thể trả lại cái áo tắm và giữ cho đôi mắt anh không xuống thấp hơn nữa,” cô nhấn mạnh,  “Chúng ta sẽ ăn tối trong thị trấn.”

“Giải quyết,” anh nói, mặc dù anh biết rằng mọi cố gắng đều sẽ được đền đáp. Anh sẽ chẳng phải là đàn ông nếu anh không muốn nhìn thấy cô khỏa thân, và làn nước trong lành sẽ giúp cho cảnh tượng này dễ dàng hơn .

“Ngay lúc anh bảo anh  không phải là một quý ông đúng hiệu, tôi tưởng tượng tôi sẽ ăn tối với những  người bạn của tôi,”cô nói âm giọng sắc lạnh, giữ mắt cô chăm chăm vào anh ngay khi cô đến gần. Anh có một cảm giác kỳ lạ về người phụ nữ này. Đôi mắt anh gắn chặt vào cô, siết chặt cái áo bơi đặt vào bàn tay đang xòe rộng của cô.

“Cảm ơn” cô nói, ngạc nhiên tia lung linh bất chợt trong ánh mắt cô.

“Quay người lại” anh nói với cô, giọng anh có một chút thô ráp và bực mình.

Cô tạo nên tiếng sột soạt trong khi cố cài lại áo. Nỗi thất vọng được nhận ra thông qua giọng nói của cô. “Tôi không thể giữ nó lại được”

“Chờ một chút. Tôi có cộng dây thun đeo ở cổ tay,” anh bảo cô, bơi lại gần . “Cô muốn  tôi dùng thử nó không?”

“Vâng, làm ơn”

Garrett  móc tạm thời cộng thun vào đầu móc trong cùng của 2 bên chiếc áo, rồi giữ cố định chúng với nhau.

Sau đó anh làm động tác kiểm tra bằng cách kéo dãn dây thun. “Được không?”

Cô gật đầu rồi quay người đối diện với anh. “ Thực sự cảm ơn anh” cô dừng lại một hồi như đắn đo suy nghĩ, sau đó cô nghiêng người về trước và phớt nhẹ môi cô trên môi anh.

“Như một dấu hiệu của lòng biết ơn” cô nói

Garrett liếm môi cảm nhận sự sự kết hợp giữa vị ngọt mặn và sự châm chích ở môi. “Nhà hàng Alberto lúc 7 giờ. Tên cô là gì và đang nghỉ ở đâu?”

“Haley. Haley Tumer. Tôi nghỉ ở Plaza Las Glorias. Còn anh?”

Anh định nói tên thật, nhưng nghĩ  kĩ tốt hơn nên không. Cám dỗ của sự tự do từ việc giấu tên thật quá tuyệt. Anh thường bị đeo bám bởi những người phụ nữ chỉ muốn anh vì danh tiếng của dòng họ, tiền bạc, hoặc cả hai. Anh luôn muốn biết nếu có một người phụ nữ chỉ muốn anh vì chính bản thân anh thay cho tất cả những cạm bẫy liên quan đến Winslow. Anh cảm thấy sự bứt rứt lương tâm, nhưng cố đẩy nó sang một bên. Nếu mọi việc suông sẻ anh sẽ kể với cô sự thật sau. “Rick Williams,” anh nói.


Bốn ngày sau, anh hoàn toàn bị mê mệt. Trong khi mặt trời đang nhô ra từ trung tâm thành phố Conzumel, Garrett Winslow xem Haley chụp ảnh 2 đứa bé người Mexican đang bán những con rối nhỏ trên quảng trường đông đúc. Đứa trẻ mỉm cười với Haley.

Từ những gì Garrett đánh giá, mọi người luôn mỉm cười với Haley. Với mái tóc màu vàng dâu và dễ cười, cô tạo nên bầu không khí dễ chịu, ấm áp giống như khí oxy trong lành dành cho Garrett. Anh không bao giờ cảm thấy chán khi ở bên cạnh cô. Trong một khoảnh khắc lạ lùng, anh mường tượng mối qua hệ của họ đã có từ rất lâu trước khi họ ở Conzumel.

Cô khiến anh cảm thấy hài lòng và khao khát cô cùng một lúc. Anh muốn cô trên giường  mình kể từ giây phút đầu tiên anh nhìn thấy cô.Có thể vào cuối đêm đó, anh nghĩ. Anh cũng cảm thấy sự nóng bỏng, sự khát khao giữa họ. Anh muốn kể cho cô tên thật của anh, nhưng sự thu hút thuần khiết từ cô làm anh dừng lại.

 Trong vòng vài tháng nữa,  anh sẽ đảm nhận vai trò đúng với những gì đã dành cho anh kể từ khi được sinh ra và được giáo dục. Phó chủ tịch tập đoàn Winslow, công ty  của cha,  ông nội và tổ tiên bao đời đã xây dựng và phát triển.

Anh sẽ tốt nghiệp trường luật trong vài tuần tới. Bạn cùng phòng đã thuyết phục anh nên đi Mexico nghỉ xuân như dịp cuối cùng tận hưởng thú vui. Vì vậy anh nghĩ, bị quyến rũ bởi những cái lắc lư nhịp nhàng của hông cô bên dưới chiếc váy ngắn đến đầu gối, để lộ đôi chân dài cân đối. Điều đó quả thật rất đáng!

Haley liếc nhìn anh, nở nụ cười, rồi lắc đầu. Cô phe phẩy ngón tay tỏ vẻ khiển trách. “Anh lại nhìn nữa rồi.”

“Em đáng để chiêm ngưỡng” Anh nói với cô, bắt lấy tay cô giật nhẹ về hướng mình, trao nhanh một nụ hôn .

Má cô hơi sạm nắng dần chuyển sang hồng hơn, cô đã không khó chịu hay rút lui khi một hai ngày đầu anh tán tỉnh cô, buộc dành thời gian ở bên cạnh anh. “ Em đang cố cướp mất hơi thở anh phải không”

“Có vay có trả đấy!” anh nói, nhìn vào đôi mắt xanh lá kia

Cái nhìn chằm chằm tỏ ý nghi ngờ. “Đánh cược là anh cũng nó điều đó với tất cả cô gái ở Yale.”

“Đừng có liều lĩnh đánh cược như thế” anh bảo cô, không thể kiềm lòng lướt dọc ngón tay xuống sợi tóc vàng đỏ của cô.

“Điểm khác nhau là gì, chẳng phải sự thật là em làm mất cái áo tắm của mình trên đại dương bao la và rồi anh đã giải nguy cho em?” cô hỏi, nụ cười nghẹn trong cổ họng

“Em quá thực tế ”
Cô cảm thấy bao tử như lộn ngược trước đôi mắt Rick. Kể từ lần đầu tiên họ gặp nhau, cô đã bị anh thu hút. Lúc đầu cô khá thận trọng, nhưng giờ thì cô cảm thấy rất tò mò và lôi cuốn.

Haley là một cô gái tốt, nhạy cảm. Cô dành được học bổng của một trường cao đẳng dành cho nữ tại Texas, nhưng khi ở cạnh Rick cô chẳng suy nghĩ được gì ra hồn. Cô cảm thấy anh tuyệt đẹp, thú vị, gợi cảm. Anh không chỉ làm tim cô rộn rã mà còn lan đến những phần khác trên cơ thể.

Cô hít nhanh một hơi, cố gắng bám vào sự tỉnh táo còn xót lại. Mexico không là nơi dành cho một cô gái không thể điều khiển nổi cảm xúc của mình. “Mọi người đều như thế.”

Anh lắc đầu. “ Không giống như em. Anh muốn khiêu vũ với em tối nay.”

"Carlos 'n Charlie's?" cô hỏi. Quán Bar cuồng nhiệt, huyên náo nhất vào dịp cuối tuần.

Anh lắc đầu. “Quá ồn”

“Vậy đi đâu?”

“Ông chủ cửa hàng đã chỉ cho anh một nơi chơi nhạc Blues và Jazz.”

“Nghe thật tuyệt.” Cô lên tiếng, cảm nhận một điều gì đó sắp xảy ra sôi sùng sục trong cô

Hai giờ sau, sau khi dùng xong bữa tối với món thịt nướng kiểu Tex-Mexixo và 2 ly cocktail “margaritas” loại pha hương cam-chanh, cô đang lắc lư theo điệu nhạc trong vòng tay Rick. Cô chắc chắn  không nên dùng đến 2 ly cocktail “margaritas”, tuy nhiên Haley cảm thấy như thể cô đang cảm nhận toàn bộ cuộc sống của mình. Cô muốn tự do, phóng túng , tận hưởng bản thân dù chỉ một lần.

Cô trượt chân một chút, may thay Rick dựa cô chống vào người anh.

“Xin lỗi,” cô nói không ra hơi. “Hơi chóng mặt”

“Chỉ sau 2 ly margaritas?” anh trêu chọc

“Nó không quá nhiều so với tửu lượng của em, nhưng em không nghĩ là do rượu tequila – rượu mạnh cất từ một cây nhiệt đới trồng tại Mehico.” Cô nhìn sâu trong mắt anh, dường như dạ dày thót lại.

“ Vậy nó là gì?”

Rượu khiến cô nói mà không nghĩ. “Anh”

Anh hạ môi mình xuống tai cô. “Anh không tin em. Em đã rất khó gần khi chúng ta lần đầu gặp nhau.”

Cô lắc đầu. “Có sự khác nhau giữa khó gần và mắc cỡ đấy. Cả cẩn thận nữa.” Cô lần theo khuôn mặt anh.Cô nhận thấy sự kết nối kỳ lạ nhất, xa lạ nhất với anh kể từ lúc bắt đầu.

Đôi mắt anh đen dần rồi tối sầm lại chứng tỏ một sự khuấy động rành rành, miệng anh hạ xuống trên môi cô, trao cho cô một nụ hôn kiểu Pháp, căn phòng như xoay vòng. Anh trượt nhẹ chân mình vào giữa cô. Cô cảm thấy bằng chứng hùng hồn nhất cho sự khoái cảm của anh đang chống, dựng đứng trước cô. Cô chuyển động theo bản năng, ép cơ thể mình vào cái ấy của anh. Anh rên rỉ

“Em đang làm anh điên lên?” anh thì thầm trên bờ môi cô.

Tim cô đập mỗi phút một dặm, cô lắc đầu. “Em không có năng lực ấy.”

“Em đánh giá bản thân hơi thấp” anh nói âm điệu chế giễu, rồi phát ra tiếng thở dài. “Anh cần không khí. Hãy dạo trên bãi biển nào!”

Họ bỏ lại sau lưng tiếng nhạc Jazz quyến rũ, tóm lấy một chiếc taxi đi đến khách sạn của anh, nơi tự hào có lối riêng dành đi bộ trên bãi biển. Điều đó chẳng nói lên gì nhiều, bờ biển Conzumel chỉ toàn là đá. Họ đã đến một thời điểm tốt. Tuy nhiên, cuối cùng cũng phải đi bộ trên dải cát hẹp vài lần.

“Nó rất lạ” cô nói, cho phép anh dắt cô đi bên cạnh anh trên bờ biển. “ Em cảm thấy giống như em biết anh, và cũng không biết gì hết về anh.” 

Anh nhún vai. “ Không có nhiều điều để biết. Anh là người đơn giản.”

“Nói dối,” cô nói, tinh nghịch ném một nắm cát vào chân anh. Cô không phải đồ ngốc. Cô có thể nói anh là một người phức tạp. Anh chỉ cho cô thấy những phần anh muốn đưa, cô bị thuyết phục anh đang che giấu một vài bí mật. Càng biết về anh, cô càng muốn biết nhiều hơn nữa.

Anh cười khúc khích. “Được rồi, nhưng em muốn biết điều gì?”

“Dễ thôi. Anh muốn cái gì hơn bất cứ thứ gì?”

Anh nhìn nghiêm túc, rồi đan xen ngón tay anh vào tay cô. “ Ngay bây giờ? Ngay giây phút này?”

0 comments:

Post a Comment