Đứa Con Của Tỷ Phú - CHƯƠNG 1

Chapter 1

“ Đó là của tôi” một giọng nữ bối rối vang lên khiến Garrett ngẩng đầu từ mặt nước Chankanaab Park ở Conzumel. Cái áo bơi màu cam 2 mảnh trôi bồng bềnh kế bên anh trong làn nước xanh ngọc.

Garrett đã dành một ngày để lặn. Và anh trông chờ được nhìn các loại cá vùng nhiệt đới, nhưng không phải cái này. Một con cá sặc sỡ thúc phải cái tam giác màu da cam để kiểm tra xem nó có ăn được không, rồi quay đầu bơi đi .

“ Anh có thể – vui lòng!”

Garrett ngoảnh đầu nhìn thấy một phụ nữ trẻ với mái tóc màu vàng dâu được vuốt ngược phần mái ra sau, chiếc mặt nạ lặn đặt trên đầu cô, và đôi mắt to tròn trông bối rối.

Con cá đó đã sai chết người. Người phụ nữ này đáng để ăn.

“Cái đang trôi…” cô nói, hai tay bắt chéo nhau phủ kín ngực cô. “ Nếu anh có thể ném nó qua đây.”

“Tôi không biết. Cô đã từng nghe câu “đồ trong tay quan là của quan” anh nói và không thể chống lại thôi thúc muốn đùa giỡn với cô một lúc.

Đạp chân vịt để giữ cô nổi lên mặt nước, cô phát ra một tiếng thở dài đau khổ “ Ối! Thôi nào. Màu cam chẳng phải màu dành cho anh đâu.”

“Có lẽ không” anh trầm ngâm suy nghĩ trong khi cố giữ phần thân trên nâng khỏi mặt nước. Trông giống như cái ly chỉ chứa hơn một chút so với một ngụm. “Phần thưởng cho cái áo ngực này là gì?” anh hỏi, rồi nhìn lại cô.

Cô hếch cằm lên. “Một quý ông sẽ không yêu cầu đền ơn.”

“Tôi không bao giờ bảo mình là một quý ông. Xét đi thì phải xét lại, một quý cô nên thể hiện lòng biết ơn của mình.”

“ Vậy anh nghĩ ra cái gì rồi?”

“Bữa ăn cho tối nay” anh nói, nhận lấy cái nhìn trừng trừng của cô.

“ Nếu anh có thể trả lại cái áo tắm và giữ cho đôi mắt anh không xuống thấp hơn nữa,” cô nhấn mạnh,  “Chúng ta sẽ ăn tối trong thị trấn.”

“Giải quyết,” anh nói, mặc dù anh biết rằng mọi cố gắng đều sẽ được đền đáp. Anh sẽ chẳng phải là đàn ông nếu anh không muốn nhìn thấy cô khỏa thân, và làn nước trong lành sẽ giúp cho cảnh tượng này dễ dàng hơn .

“Ngay lúc anh bảo anh  không phải là một quý ông đúng hiệu, tôi tưởng tượng tôi sẽ ăn tối với những  người bạn của tôi,”cô nói âm giọng sắc lạnh, giữ mắt cô chăm chăm vào anh ngay khi cô đến gần. Anh có một cảm giác kỳ lạ về người phụ nữ này. Đôi mắt anh gắn chặt vào cô, siết chặt cái áo bơi đặt vào bàn tay đang xòe rộng của cô.

“Cảm ơn” cô nói, ngạc nhiên tia lung linh bất chợt trong ánh mắt cô.

“Quay người lại” anh nói với cô, giọng anh có một chút thô ráp và bực mình.

Cô tạo nên tiếng sột soạt trong khi cố cài lại áo. Nỗi thất vọng được nhận ra thông qua giọng nói của cô. “Tôi không thể giữ nó lại được”

“Chờ một chút. Tôi có cộng dây thun đeo ở cổ tay,” anh bảo cô, bơi lại gần . “Cô muốn  tôi dùng thử nó không?”

“Vâng, làm ơn”

Garrett  móc tạm thời cộng thun vào đầu móc trong cùng của 2 bên chiếc áo, rồi giữ cố định chúng với nhau.

Sau đó anh làm động tác kiểm tra bằng cách kéo dãn dây thun. “Được không?”

Cô gật đầu rồi quay người đối diện với anh. “ Thực sự cảm ơn anh” cô dừng lại một hồi như đắn đo suy nghĩ, sau đó cô nghiêng người về trước và phớt nhẹ môi cô trên môi anh.

“Như một dấu hiệu của lòng biết ơn” cô nói

Garrett liếm môi cảm nhận sự sự kết hợp giữa vị ngọt mặn và sự châm chích ở môi. “Nhà hàng Alberto lúc 7 giờ. Tên cô là gì và đang nghỉ ở đâu?”

“Haley. Haley Tumer. Tôi nghỉ ở Plaza Las Glorias. Còn anh?”

Anh định nói tên thật, nhưng nghĩ  kĩ tốt hơn nên không. Cám dỗ của sự tự do từ việc giấu tên thật quá tuyệt. Anh thường bị đeo bám bởi những người phụ nữ chỉ muốn anh vì danh tiếng của dòng họ, tiền bạc, hoặc cả hai. Anh luôn muốn biết nếu có một người phụ nữ chỉ muốn anh vì chính bản thân anh thay cho tất cả những cạm bẫy liên quan đến Winslow. Anh cảm thấy sự bứt rứt lương tâm, nhưng cố đẩy nó sang một bên. Nếu mọi việc suông sẻ anh sẽ kể với cô sự thật sau. “Rick Williams,” anh nói.


Bốn ngày sau, anh hoàn toàn bị mê mệt. Trong khi mặt trời đang nhô ra từ trung tâm thành phố Conzumel, Garrett Winslow xem Haley chụp ảnh 2 đứa bé người Mexican đang bán những con rối nhỏ trên quảng trường đông đúc. Đứa trẻ mỉm cười với Haley.

Từ những gì Garrett đánh giá, mọi người luôn mỉm cười với Haley. Với mái tóc màu vàng dâu và dễ cười, cô tạo nên bầu không khí dễ chịu, ấm áp giống như khí oxy trong lành dành cho Garrett. Anh không bao giờ cảm thấy chán khi ở bên cạnh cô. Trong một khoảnh khắc lạ lùng, anh mường tượng mối qua hệ của họ đã có từ rất lâu trước khi họ ở Conzumel.

Cô khiến anh cảm thấy hài lòng và khao khát cô cùng một lúc. Anh muốn cô trên giường  mình kể từ giây phút đầu tiên anh nhìn thấy cô.Có thể vào cuối đêm đó, anh nghĩ. Anh cũng cảm thấy sự nóng bỏng, sự khát khao giữa họ. Anh muốn kể cho cô tên thật của anh, nhưng sự thu hút thuần khiết từ cô làm anh dừng lại.

 Trong vòng vài tháng nữa,  anh sẽ đảm nhận vai trò đúng với những gì đã dành cho anh kể từ khi được sinh ra và được giáo dục. Phó chủ tịch tập đoàn Winslow, công ty  của cha,  ông nội và tổ tiên bao đời đã xây dựng và phát triển.

Anh sẽ tốt nghiệp trường luật trong vài tuần tới. Bạn cùng phòng đã thuyết phục anh nên đi Mexico nghỉ xuân như dịp cuối cùng tận hưởng thú vui. Vì vậy anh nghĩ, bị quyến rũ bởi những cái lắc lư nhịp nhàng của hông cô bên dưới chiếc váy ngắn đến đầu gối, để lộ đôi chân dài cân đối. Điều đó quả thật rất đáng!

Haley liếc nhìn anh, nở nụ cười, rồi lắc đầu. Cô phe phẩy ngón tay tỏ vẻ khiển trách. “Anh lại nhìn nữa rồi.”

“Em đáng để chiêm ngưỡng” Anh nói với cô, bắt lấy tay cô giật nhẹ về hướng mình, trao nhanh một nụ hôn .

Má cô hơi sạm nắng dần chuyển sang hồng hơn, cô đã không khó chịu hay rút lui khi một hai ngày đầu anh tán tỉnh cô, buộc dành thời gian ở bên cạnh anh. “ Em đang cố cướp mất hơi thở anh phải không”

“Có vay có trả đấy!” anh nói, nhìn vào đôi mắt xanh lá kia

Cái nhìn chằm chằm tỏ ý nghi ngờ. “Đánh cược là anh cũng nó điều đó với tất cả cô gái ở Yale.”

“Đừng có liều lĩnh đánh cược như thế” anh bảo cô, không thể kiềm lòng lướt dọc ngón tay xuống sợi tóc vàng đỏ của cô.

“Điểm khác nhau là gì, chẳng phải sự thật là em làm mất cái áo tắm của mình trên đại dương bao la và rồi anh đã giải nguy cho em?” cô hỏi, nụ cười nghẹn trong cổ họng

“Em quá thực tế ”
Cô cảm thấy bao tử như lộn ngược trước đôi mắt Rick. Kể từ lần đầu tiên họ gặp nhau, cô đã bị anh thu hút. Lúc đầu cô khá thận trọng, nhưng giờ thì cô cảm thấy rất tò mò và lôi cuốn.

Haley là một cô gái tốt, nhạy cảm. Cô dành được học bổng của một trường cao đẳng dành cho nữ tại Texas, nhưng khi ở cạnh Rick cô chẳng suy nghĩ được gì ra hồn. Cô cảm thấy anh tuyệt đẹp, thú vị, gợi cảm. Anh không chỉ làm tim cô rộn rã mà còn lan đến những phần khác trên cơ thể.

Cô hít nhanh một hơi, cố gắng bám vào sự tỉnh táo còn xót lại. Mexico không là nơi dành cho một cô gái không thể điều khiển nổi cảm xúc của mình. “Mọi người đều như thế.”

Anh lắc đầu. “ Không giống như em. Anh muốn khiêu vũ với em tối nay.”

"Carlos 'n Charlie's?" cô hỏi. Quán Bar cuồng nhiệt, huyên náo nhất vào dịp cuối tuần.

Anh lắc đầu. “Quá ồn”

“Vậy đi đâu?”

“Ông chủ cửa hàng đã chỉ cho anh một nơi chơi nhạc Blues và Jazz.”

“Nghe thật tuyệt.” Cô lên tiếng, cảm nhận một điều gì đó sắp xảy ra sôi sùng sục trong cô

Hai giờ sau, sau khi dùng xong bữa tối với món thịt nướng kiểu Tex-Mexixo và 2 ly cocktail “margaritas” loại pha hương cam-chanh, cô đang lắc lư theo điệu nhạc trong vòng tay Rick. Cô chắc chắn  không nên dùng đến 2 ly cocktail “margaritas”, tuy nhiên Haley cảm thấy như thể cô đang cảm nhận toàn bộ cuộc sống của mình. Cô muốn tự do, phóng túng , tận hưởng bản thân dù chỉ một lần.

Cô trượt chân một chút, may thay Rick dựa cô chống vào người anh.

“Xin lỗi,” cô nói không ra hơi. “Hơi chóng mặt”

“Chỉ sau 2 ly margaritas?” anh trêu chọc

“Nó không quá nhiều so với tửu lượng của em, nhưng em không nghĩ là do rượu tequila – rượu mạnh cất từ một cây nhiệt đới trồng tại Mehico.” Cô nhìn sâu trong mắt anh, dường như dạ dày thót lại.

“ Vậy nó là gì?”

Rượu khiến cô nói mà không nghĩ. “Anh”

Anh hạ môi mình xuống tai cô. “Anh không tin em. Em đã rất khó gần khi chúng ta lần đầu gặp nhau.”

Cô lắc đầu. “Có sự khác nhau giữa khó gần và mắc cỡ đấy. Cả cẩn thận nữa.” Cô lần theo khuôn mặt anh.Cô nhận thấy sự kết nối kỳ lạ nhất, xa lạ nhất với anh kể từ lúc bắt đầu.

Đôi mắt anh đen dần rồi tối sầm lại chứng tỏ một sự khuấy động rành rành, miệng anh hạ xuống trên môi cô, trao cho cô một nụ hôn kiểu Pháp, căn phòng như xoay vòng. Anh trượt nhẹ chân mình vào giữa cô. Cô cảm thấy bằng chứng hùng hồn nhất cho sự khoái cảm của anh đang chống, dựng đứng trước cô. Cô chuyển động theo bản năng, ép cơ thể mình vào cái ấy của anh. Anh rên rỉ

“Em đang làm anh điên lên?” anh thì thầm trên bờ môi cô.

Tim cô đập mỗi phút một dặm, cô lắc đầu. “Em không có năng lực ấy.”

“Em đánh giá bản thân hơi thấp” anh nói âm điệu chế giễu, rồi phát ra tiếng thở dài. “Anh cần không khí. Hãy dạo trên bãi biển nào!”

Họ bỏ lại sau lưng tiếng nhạc Jazz quyến rũ, tóm lấy một chiếc taxi đi đến khách sạn của anh, nơi tự hào có lối riêng dành đi bộ trên bãi biển. Điều đó chẳng nói lên gì nhiều, bờ biển Conzumel chỉ toàn là đá. Họ đã đến một thời điểm tốt. Tuy nhiên, cuối cùng cũng phải đi bộ trên dải cát hẹp vài lần.

“Nó rất lạ” cô nói, cho phép anh dắt cô đi bên cạnh anh trên bờ biển. “ Em cảm thấy giống như em biết anh, và cũng không biết gì hết về anh.” 

Anh nhún vai. “ Không có nhiều điều để biết. Anh là người đơn giản.”

“Nói dối,” cô nói, tinh nghịch ném một nắm cát vào chân anh. Cô không phải đồ ngốc. Cô có thể nói anh là một người phức tạp. Anh chỉ cho cô thấy những phần anh muốn đưa, cô bị thuyết phục anh đang che giấu một vài bí mật. Càng biết về anh, cô càng muốn biết nhiều hơn nữa.

Anh cười khúc khích. “Được rồi, nhưng em muốn biết điều gì?”

“Dễ thôi. Anh muốn cái gì hơn bất cứ thứ gì?”

Anh nhìn nghiêm túc, rồi đan xen ngón tay anh vào tay cô. “ Ngay bây giờ? Ngay giây phút này?”

Đứa Con Của Tỷ Phú - Giới Thiệu


Tựa đề gốc: Billionaire's Baby
Tác Giả:   Leanne Banks
Thể loại:  Modern Romance/ Harlequin Mini
Độ dài:    8 chương
Tình trạng: Đang tiến hành
Chuyển ngữ: honeyhoneyhoney (Tên English: Renesmee)

Giới thiệu:


Garrett Winslow muốn một người phụ nữ yêu anh vì chính bản thân anh, không phải vì tiền hay của cải của gia đình. Vì vậy khi anh gặp Haley Turner trong một kỳ nghĩ tại Mexico, anh đã giấu tên thật của mình.Vì gia đình anh có chuyện, Garrett phải về nhà gấp gánh vác gia đình, và không bao giờ biết được rằng chỉ một đêm với Haley đã thấy đổi cuộc sống hai người mãi mãi ...

Download:  Bản English - Bản Vietnam
Đọc Online:

Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Hồi Kết

Lên Giường Với Sếp - Hồi Kết


Hồi Kết

“Em yêu, trở thành triệu phú cảm thấy thế nào?” Blake cưng chiều hỏi.

Josephine mỉm cười đắc ý. “Huh! Anh nói đi – anh là người biết rõ nhất.”

Anh cười. Việc cải tiến hợp chất diệt cỏ dại của Giuseppi đã tạo nên một bước ngoặt lớn cho lĩnh vực này trên toàn thế giới và được đánh giá rất cao. Nhờ nó mà số cổ phần của công ty trên thị trường chứng khoán tăng vọt mang về cho anh nhiều lợi nhuận. Đây là lần thành công nhất trong sự nghiệp của anh. Không, nó không hẳn là công lao của anh.

“Em yêu, nó là thành tựu của em và Giuseppi. Tất cả đều thuộc về em.” Anh nghiêng người áp đặt nụ hôn trên môi cô. “Nếu không phải do sự ương bướng và quyết tâm của em – anh sẽ không bao giờ cho anh ta một cơ hội. Đáng lẽ anh nên nghe theo em từ đầu.”

“Tại sao anh nên nghe em?” cô trêu trọc. “Anh là một chuyên gia –”

“Con người ai mà chẳng có sai lầm,” anh xen vào

“Thấy chưa làm theo bản năng luôn mang đến kết quả tốt đẹp.”. Khi cả hai hợp tác cùng nhau, còn trên cả tuyệt vời. Blake có lần từng nói Giuseppi trông như đã đến tận thiên đàng – Well, anh ta biết ý tưởng của mình khá hay. Nói cách khác Giuseppi có niềm tin vào sự thành công của dự án này.

“Sao em nhẫn tâm từ chối bản năng trong việc quyết định kết hôn với anh,” anh nghiền ngẫm. “Anh biết là em muốn. Nhưng sao chúng ta vẫn tiếp tục hành động như hai người xa lạ trước người ngoài, Josie?”

Cô cân nhắc “Có thể nó là cách giải quyết tốt nhất cho hai ta trong trường hợp hiện giờ.” Cô nghiêm túc nói “Khám phá những mặt khác của nhau mà trước đây chúng ta chưa từng bộc lộ.”

Anh mỉm cười “Hạnh phúc?”

“Đắm đuối chỉ là một phần.”

“Câu trả lời nên là “Có” không phải sao?” Blake chế giễu

Họ đang ngồi bên ngoài vườn tận hưởng ánh nắng mùa hè rực rỡ - đây là không gian riêng của hai người, tạm thời loại bỏ những tạp niệm xung quanh.

Chuyện ly dị giữa Josephine và Luke diễn ra suông sẻ. Bên cạnh đó Luke cũng đã hoàn lại số tiền lấy cắp. Giờ cô có đủ tài chính cùng với sự kính trọng cũng như yêu mến của mọi người trong công ty – quan trọng hơn là cô tôn trọng chính bản thân mình. Cô thở dài. Chẳng phải bây giờ đã tốt hơn rất nhiều. Hội đồng quản trị đồng ý thăng chức cho cô. Nói tóm lại cô vừa có địa vị vừa ở bên cạnh người đàn ông cô yêu.

“Đã hơn một năm kể từ lúc em chuyển đến đây sống cùng anh,” cô đánh giá, có một chút bất ngờ trong âm giọng cô. “Thật khó tin phải không?”

Trong một chừng mục nào đó, đúng – nhưng không phải tất cả. Thời gian là vô hạn không quá nhanh cũng không quá chậm khi con người hạnh phúc, Blake nhìn nhận, hiện tại anh cảm thấy hạnh phúc hơn những gì mình tưởng.

Anh hôn cô lần nữa, “Em yêu! em biết đấy, có thể em đã đúng. Có lẽ chúng ta không cần nhẫn cưới để cam kết với nhau.”

Josephine nhướn mày. “Em không nhớ đã nói thế.”

“Không rõ ràng như vậy,” anh nhún vai. “Nhưng kết hôn với Luke đã khiến em sợ. Dù nó làm em khó chịu nhưng điều cuối cùng anh muốn là dắt em đến tòa thị chính. Anh sẽ không bỏ em, cục cưng của anh – và chúng ta không cần một đám cưới để hợp thức hóa nó.

Nếp nhăn hằn sâu ngay giữa mi tâm “anh nói anh không còn muốn kết hôn với em nữa?”

Với một nổ lực lớn, anh hơi hơi nhếch mép “Đó không phải là tất cả những gì anh nói.” Anh đính chính. “Anh hoàn toàn hạnh phúc với tình trạng hiện giờ?”

Đột nhiên cô cảm thấy cực kỳ khó chịu. “Em muốn kết hôn, thực sự,” cô hờn dỗi nói. Ngọn lửa êm ả sâu trong mắt anh đang trêu trọc, khiêu khích cô. “Em đang chờ anh hỏi lại em.”

Anh lắc đầu, một ánh sáng tinh nghịch lóe lên trong đôi mắt xanh da trời kia. “Oh, không – chúng ta đã thống nhất và em đã nói không. Mối quan hệ của chúng ta xuất phát từ sự bình đẳng. Anh đã cầu hôn em nhưng em khước từ. Anh nghĩ đã đến lúc em nên hỏi anh, Josephine?”

“Theo anh, em có nên quỳ xuống cầu hôn không?”

“Sao em không ngồi trên đùi anh thay vào đó.” Anh nghiêm túc đề nghị

Cô làm đúng như anh yêu cầu, ngồi thoải mái khiêu gợi trên cặp đùi cứng cáp đầy cơ bắp. Nhìn sâu vào đôi mắt anh hỏi: “Anh sẽ kết hôn với em chứ, Blake?”

“Anh sẽ suy nghĩ.”

“Trong bao lâu,” cô khóc, cố giữ cho giọng mình không nức nở.

Anh thích giây phút này. “Ồ! trong vòng năm giây.’ Anh cười nham hiểm. “Dĩ nhiên, anh sẽ cưới em, Josephine – mặc dù anh đã nghĩ em sẽ không bao giờ hỏi, con nhím nhỏ bé của anh.”

Anh hôn cô rất lâu và cô cũng đáp lại. Lý trí cuối cùng của cô nhận thức rõ Blake biết chính xác điều khiển cô như thế nào. Anh có rất nhiều cách để thực hiện điều anh muốn.

The End

Lên Giường Với Sếp - CHƯƠNG 19

CHƯƠNG 19

Blake nheo mắt không tin. “Lặp lại lần nữa”

“Em không thể lấy anh.”

Lặng im. “Nói cho anh biết tại sao? Đừng nói với anh là em không yêu anh, chỉ riêng điều đó là anh chắc chắn nhất.”

Đó là câu tuyên bố ngạo mạn, nhưng ít nhất đúng sự thật. “Anh khá tự tin em yêu anh ?” Josephine lặng lẽ hỏi.

Anh đoán cô không hề biết thỉnh thoảng cô ngốc nghếch dõi theo anh khi cô nghĩ không ai để ý. Giống như người mù lần đầu nhìn thấy ánh mặt trời ló dạng. “Nhưng em không phải không yêu anh?”

Chẳng có điểm để phủ nhận về nó cả. Mọi hành động cũng như lời nói của cô đều toát lên tình ý.

“Đúng vậy. Rất nhiều là đằng khác.”

“Vậy tại sao em không lấy anh?”

Josephine buông ra một tiếng thở dài. “Vì nó quá dễ dàng.”

“Hôn nhân là minh chứng cho tình yêu. Đây là cách dễ dàng gắn kết hai con người đến gần nhau hơn.” Anh nhẹ nhàng trấn an. “Không khó đâu.”

“Vâng. Mặc dù thế, nhưng anh không thấy sao Blake – em đã có một cuộc hôn nhân thất bại. Em không muốn vội vàng lao vào một cuộc hôn nhân khác – liên tưởng như một người phụ nữ vượt sông, nhảy từ hòn đá này sang hòn đá khác. Hết thảy như “roller coaster” theo kiểu xe lửa chạy như bay trên đường ray thả du khách từ trên cao xuống với tốc độ 100 kilomet giờ trong 4 giây đồng hồ -

“Ý em là gì?”

“Vừa mới chia tay với Luke chưa đến vài phút, giờ chuyển sang kết hôn với anh – đây chẳng phải là một minh chứng hùng hồn nhất sao? Sẽ như thế nào nếu sáu tháng sau chúng ta nghiệm ra rằng những gì đã xảy ra chỉ là ảo tưởng nhất thời.”

Anh lắc đầu. “Nó sẽ không như vậy.”

“Làm sao anh biết được?” cô nhắc nhở, âm giọng tăng cao. Cô muốn tránh bị tổn thương thêm lần nữa bằng cách không hy vọng quá nhiều về nó. Nhưng tận sâu thẳm trong lòng cô luôn khao khát. “Anh từng nghĩ muốn kết hôn với Kim – hai người đã quen nhau nhiều năm, và đến cuối cùng anh thừa nhận nó không xuất phát từ tình yêu.”

“Anh cảm thấy khác về em không giống với cách anh cảm nhận về Kim.” Anh nói một cách đơn giản. “Với Kim anh cảm thấy anh đang đóng một phần – một phần mà anh muốn đóng, đó là sự thật. Nhưng anh không còn thấy nó là thật nữa khi đó là em. Em là mọi thứ anh nghĩ anh không muốn – em bướng bỉnh và nóng nảy. Em khiến anh muốn có em, muốn chôn sâu trong em, muốn em ở dưới thân anh dù bất cứ ở đâu bất cứ khi nào; thậm chí ngay cả nơi không phù hợp nhất.

Cô đỏ mặt, nhớ khoảng thời gian tối qua sau khi tan ca trễ và cảnh ái ân trong thang máy…..

“Em làm anh phản ứng,” anh tiếp tục say đắm. “Anh không ý nói chỉ riêng tình dục mà còn tình cảm anh dành cho em. Em đã và đang nắm giữ một phần không thể thiếu trong cuộc sống anh. Anh đã phá vỡ mọi quy tắc ngay khi dẫn em về nhà sau bữa tiệc. Hãy hiểu đi, Josephine. Chúng ta sinh ra để dành cho nhau – sẽ không bao giờ có mối quan hệ giữa anh và Kim”

‘Oh, tình yêu của em,” cô thì thầm.

“Anh giận bản thân tại sao không thừa nhận điều này sớm hơn. Suýt nữa anh đã đánh mất em – chết tiệt! anh đã từng mất em. Phải cảm ơn đấng tối cao vì cuộc hôn nhân của em thất bại và anh có thêm cơ hội lần nữa.”

Thật khó để làm dịu Blake – trong lòng cô chỉ có duy nhất mỗi mình anh – lời thú nhận anh cần và yêu cô. Cô muốn ngay tức khắc gọi cho Luke yêu cầu một cuộc ly hôn nhanh nhất trong lịch sử để cô có thể trở thành bà Josephine Delvin – người đàn bà hợp pháp của anh.

Cô nợ anh vì đã kiềm nén bộc lộ hết tình cảm dành cho anh. Điên hơn, cô còn nợ chính bản thân mình về điều đó. Cô cầm tay anh và hôn lần lượt lên mỗi ngón tay anh. Cô cam đoan cô vừa bắt được tia nhìn hân hoan chiến thắng trong đôi mắt xanh nhợt nhạt. Lời nói của anh làm cô ngạc nhiên hơn nhiều so với nụ cười tà của anh.

“Tình yêu của anh, em không biết mình vừa làm gì đâu?”

“Như thế nào anh có thể nói như vậy?”

“Anh có thể,” anh có thể kể mọi thông tin liên quan đến cô ví dụ như sở thích, tính cách, v…v. Anh thở dài biết rằng cô đã đúng, cô sẽ không nhân nhượng trước anh. Ngoài ra, anh cũng tôn trọng quyết định của cô.

Nhưng đó chẳng phải là một trong những lý do anh yêu cô sao?

Lên Giường Với Sếp - CHƯƠNG 18


CHƯƠNG 18

Chiếc xe băng băng dọc suốt các quốc lộ London đông đúc, Josephine cố phân tích các sự kiện mới thu nhập được. Luke đã quay về. Hiện ở London.

“Anh ta đã trở về bao lâu rồi?”

“Một hai tuần, anh đoán hắn án binh bất động để khỏi bị phát hiện, nhưng anh vẫn tìm ra ngay khi hắn đặt chân đến England.”

“Nhưng anh không kể với em.”

Blake bắn cho cô một cái nhìn. “Em từng tuyên bố chẳng quan tâm đến bất kì thông tin gì về Luke.” Quả thật cô hoàn toàn quên hẳn hắn. Nói chính xác hơn trái tim và tâm tư của cô đều lấp đầy hình bóng người đàn ông đang ngồi bên cạnh cô.

“Ngoài ra,” anh cười bâng quơ. “Em đâm chồi nảy lộc khá tốt mà không có hắn. Em trở thành người phụ nữ ngọt ngào nhất anh từng biết.”

Đây chắc chắn là lời tuyên bố tuyệt vời, chân thật nhất cô nghe từ anh. “À, cảm ơn anh” cô đáp run rẩy

Cánh cửa căn hộ Luke bật mở, Josephine bất ngờ trước bóng hình ông chồng ghẻ lạnh của cô, người đang mặc độc nhất một cái quần. Hắn đã tăng cân và khuôn mặt rám nắng, phỏng rộp phảng phất ánh mờ nhạt từng giọt mồ hôi, đôi mắt có vành đen. Trong tay đang cầm ly whisky. Khi thấy cả hai, hắn nheo mắt nhìn từng người một.

“Well, well, well,” hắn chế nhạo. “Thằng anh họ quý hóa của tôi cuối cùng cũng dành được thứ mà nó hằng mong ước rồi sao? Hy vọng cô ấy sẽ đáp ứng nhiệt tình trên giường của mày hơn là của tao”

Chống lại lời nói như tát vào mặt, Blake nhìn qua Josephine. Đây là nguyên nhân cô cảm ơn anh sau cuộc truy hoan? Anh nở nụ cười dịu dàng về phía cô “Chúng ta không có phàn nàn gì đúng không em yêu?”

Luke cau có. “Mày muốn gì?”

“Chúng ta có thể vào bên trong không?” anh bình tĩnh nói.

“Tùy” hắn trả lời cộc lốc.

Trong căn hộ là một đống hỗn loạn, đập vào mắt cô đầu tiên chính là một cặp giày cao gót và một cái quần lót nhàu nát của người phụ nữ.

Blake trông thấy biểu hiện đóng băng của cô, quay sang Luke hỏi “Vậy mày vẫn sống chung với Sadie?”

“Chúa ơi! Không, tao sẽ không bao giờ dẫm lên vết xe đổ.”Luke ngạo nghễ cười.

“Josephine, tôi có thể làm được gì cho em?”

Câu hỏi quá bất ngờ làm những từ ngữ cô vốn chuẩn bị định nói đều lẫn lộn. “Tôi muốn – tôi muốn ly hôn, Luke – càng sớm càng tốt.”

Hắn ta yên lặng tính toán. “Tại sao, em dự định chung sống với ông Megabuck đây?” hắn soi mói bộ âu phục trên người Josephine. “Nó sẽ không bao giờ cưới em, em biết không  Josephine – Em sẽ thay đổi bản thân mình thành loại phụ nữ nó muốn, với cái đống nhếch nhác em hiện mặc trên người cùng với cái mắt kính ngu xuẩn đó.”

“Trái lại,” Blake xen ngang lời nói Luke. “Tao yêu Josephine rất nhiều, bất kể cô ấy có mặc hay không mặc gì- tao cũng quyết cưới cô ấy ngay khi có thể - nếu cô ấy muốn. Và còn một điều nữa, Luke.”

Luke trầm mặc trước ngữ điệu gần như đe dọa của Blake. “Gì?”

“Tao nghĩ một kẻ trác táng giống như mày thì tất cả số tiền mày đánh cắp từ Josephine sẽ không bao giờ gọi là đủ - ”

“Dù giàu sang hay nghèo khổ,” Luke chế giễu. “Đó chẳng phải là lời tuyên thệ hôn nhân –”

“Câm miệng,” Blake rít qua kẻ răng. “Tao đang nói cho mày hiểu là nếu như mày không đem toàn bộ số tiền đã lấy cắp từ Josephine hoàn trả vào ngân hàng nội trong tuần này thì hãy chuẩn bị tinh thần đối đầu trước pháp luật. Tao muốn tất cả phải được gửi trở lại. Tất cả không thiếu một cent “một đồng”. Hiểu chưa?”

Luke nhìn xa xăm chỉ trong mười giây chớp nhoáng, ngay sau đó đôi mắt hạ xuống nhìn vào đôi chân trần của mình. “Yeah” hắn sưng sỉa đồng ý.

Tim cô đập khó khăn đến nỗi chỉ vừa đủ để thở hắt ra một cái, nắm chặt tay Blake giật nhẹ. “T- thôi nào. Chúng ta ra khỏi đây mau.” Cô gấp gáp. Họ quay trở lại xe, vừa yên vị những giọt nước mắt lăn dài trên má cô.

“Tại sao khóc, em yêu?” anh nhẹ nhàng hỏi. “Có phải giận anh đã lôi kéo em đi gặp hắn tạo nên một mớ hỗn độn này?”

Cô lắc đầu. “A- anh phải nói những điều đó để làm gì?” cô thút thít.

“ Cụ thể anh đã nói gì?” anh hỏi, mỉm cười.

“Yêu nè, hoa nè! Mau chóng ly hôn? Hoặc cứu vãn danh dự còn sót lại? …..” cô nói chẳng đầu chẳng đuôi. Thật khó để hiểu được cô đang nói về điều gì.

“Đều không phải. Vì những gì anh nói là sự thật – chỉ là trước đây anh quá mù quáng, quá ương bướng để thừa nhận nó với bản thân mình. Em là nguồn sáng anh đã đánh mất – là nguồn sáng duy nhất anh cần. Em yêu! Em khiến anh cảm thấy mình đầy sức sống – còn hơn sự sống mà anh nghĩ anh có thể cảm nhận được.”

Cô nhìn thẳng anh, cảm nhận sâu sắc anh sẽ không nói những điều này nếu như chúng không đúng sự thật.

“Josephine, em có bằng lòng lấy anh?” anh ngọt ngào thì thầm.

Lên Giường Với Sếp - CHƯƠNG 17


CHƯƠNG 17

“Em đã có câu trả lời cho chính câu hỏi của mình chưa, em yêu “ anh nói lè nhè

Josephine chớp mắt. Anh gọi cho phòng tiếp tân chỉ định rằng anh cần gặp cô gấp, đó là tại sao cô có mặt ở đây. Trong một căn phòng penthouse lớn một văn phòng sang trọng, tinh tế và độc đáo nằm nằm ở vị trí cao nhất của tòa nhà. “Câu hỏi gì?”

“Về việc chúng ta còn có thể làm việc cùng nhau bất kể chúng ta có “quan hệ” với nhau hay không?”

“Cách diễn đạt mới trơ trẽn làm sao!” cô gắt gỏng

“Đó là ngôn từ em đã nói, Josephine” anh chỉ ra; cười như không cười nói tiếp “Anh nghĩ mọi việc đang tiến hành tốt phải không em?”

“Vâng” cô trả lời thận trọng. Một nỗ lực lớn tách biệt việc công và việc tư, ở văn phòng Blake luôn nghiêm túc, uy nghi nhưng về đến nhà anh đầy “nhiệt huyết”. Miệng cô khô khốc. Một thoáng sơ sẩy, cô sẽ phá bỏ nguyên tắc cơ bản là không dây dưa với nhau nơi làm việc. “Đó là tất cả những gì anh gọi em lên đây để nói?”

Anh gác chân lên bàn làm việc, thích thú ngắm khuôn mặt dỗi hờn đang bị anh chọc tức. Có thể thốt lên chỉ hai từ “tuyệt đẹp” để mô tả cô. “Không, anh gọi em lên đây có hai việc cần hỏi. Một, sao em lại gửi press releases - tuần san - qua email cho tất cả mọi người trong công ty?” (Ta giải thích rõ chỗ này: tuần san thông báo rất nhiều tin tức, sự kiện trong công ty: ví dụ các hoạt động của công ty, chương trình khuyến mãi, thưởng, tung sản phẩm mới and dịch vụ, v..v. Đây là một công cụ cho PR)

“Bởi vì tốc độ truyền tin nhanh chóng và bởi nó còn tạo không khí sôi động, hòa nhập cho tất cả mọi người, và làm cho họ cảm thấy mình bao gồm trong đó.”

“Nó không giống những gì chúng ta thường làm, Jospehine”

Cô nghe thấy sự uy quyền trong giọng nói anh nhưng cô quyết định lờ nó. Nhìn chằm chằm vào anh. “Có đúng không? Nếu chúng ta cứ luôn đi theo lối mòn, chúng ta sẽ chẳng bao giờ có thể tiến bộ, Blake?”

“Em đang tranh luận với anh?”

“Không, em đang cố chỉ cho thấy những điểm hợp lý.”

“Giống như quyết định của em cho dự án của Giuseppi, ý em là vậy phải không?”

“Chính xác,” cô nói một cách tự mãn.

“Còn quá sớm để mạnh miệng, lỡ như kế hoạch của anh ta thất bại.”

“Em rất tự tin,” cô trả lời

“Anh biết, anh hiểu rõ,” anh bước qua cái bàn làm việc đứng trước mặt cô. Một tháng làm việc ở công ty Josephine hoàn toàn thay đổi. Giờ đây cô gái ngồi trước anh cực kỳ sắc sảo, sôi nổi thật khác xa với cô gái tiều tụy, quỵ lụy mà anh đã bỏ ra hàng xa số mang về. “Mọi người trong công ty nghĩ em thật xinh đẹp!”

“Anh đang nghĩ gì thế?” cô chợt nhảy dựng lên

Giọng nói anh hơi không ổn định. “Bản thân anh cũng đồng tình với ý kiến của họ. Em rất xinh đẹp.”

“À, cảm ơn anh, Blake.” Cô e dè, sau đó hấp tấp đứng lên.

Cảm thấy vui vì lời khen của anh, nhưng một cái gì đó trong đôi mắt đen sâu thẳm của Blake đang phản chiếu những suy nghĩ thiếu đúng đắn trong đầu anh.

“Điều thứ hai anh muốn hỏi là gì?”

Anh nâng tay cô đến môi anh. “Một nụ hôn.”

Cô rùng mình và cố rút tay lại nhưng anh đã kịp thời nắm chặt bàn tay cô. “Blake – chúng ta không phải –”

“Phải cái gì, Josephine” anh thì thầm. Cuối đầu xuống để mũi cọ cọ vào cái cổ nhạy cảm của cô, tận hưởng mùi thơm ngọt ngào trên cơ thể cô.

“Anh biết mà!” cô luồn lách thoát khỏi cánh tay anh, tiếc thay nó tạo cơ hội cho anh dùng lực kéo cô sát vào người anh, vô tình thân hình cô vặn vẹo chà sát lên chiều dài căng cứng của anh.

“Mmm, anh biết mọi thứ.” Anh trêu trọc, đầu cuối xuống hôn lên cánh hoa mềm mại của cô.

“Blake, điều này sẽ vượt qua tầm kiểm soát” cô phản đối.

“Anh không có ý định dừng giữa chừng.”Anh nói; trượt tay bên dưới váy cô.

“Em không thể chống đỡ được nữa nếu anh không chịu dừng” cô năn nỉ.

“Sau đó đừng chịu đựng”

Có lúc cô giả vờ kháng cự, nhưng trái tim ngất ngây kia không đồng tình, bởi cô cũng muốn anh rất nhiều bằng với anh muốn cô. Anh làm tình với cô rất nhịp nhàng, nhanh chóng trên sàn nhà trong văn phòng. Dường như từng giây từng phút trôi qua mà không được ở trong cô làm anh khốn khổ.

“Cửa khóa chứ!” cô thở hổn hển, chỉ ngay khi anh cởi chiếc áo sơ mi.

“Anh đã làm” anh lại thở hổn hển

“Ơn trời” Josephine liền thở dài, uể oải duỗi thẳng tay lên đầu. “Thật giống như thiên đường”.

Blake nhìn vào chỗ cô đang nằm trên sàn, hai mắt cô nhắm nghiền, quần áo thì xộc xệch, hạnh phúc và thỏa mãn hiện rõ trên khuôn mặt cô. Anh kịp nhận ra nên có một hành động dứt khoát để khép lại những nỗi đau trong quá khứ của cô do anh mang đến. À không, phải là trong quá khứ của cả hai.

“Sửa quần áo nhanh nào, Josephine,” anh đột ngột hối. “Chúng ta sẽ ra ngoài”

Josephine mở mắt. “Đi đâu?”

Lên Giường Với Sếp - CHƯƠNG 16


CHƯƠNG 16

Một khoảng dài im lặng, Josephine cảm thấy đất trời cuồng quay “Ôi, trời ơi!” cô rên.

Blake ngay lập tức hiểu vấn đề và đôi mắt điên tiết nhìn thẳng vào cô, “Nó không phải con tôi,” anh gầm lên.

“Không phải?”

“Dĩ nhiên là không, cô ấy sống với một tên luật sư đã vài tháng nay. Cô ấy gọi điện thoại để thông báo vì tiện thể xe ghé ngang qua đây. Tôi vừa mới xuống lầu chúc mừng. Em thật sự nghĩ tôi ôm ấp, ăn nằm với em là tại –”

“Oh, làm ơn đừng ngụy biện” cô ngắt lời. “ Vẫn còn chút ít quần áo vứt và dồn một đống trên bàn bếp; thật khó để tôi gọi nó là yêu đương” (Ở đây ta xin giải thích Blake dùng “make love” tức là quan hệ với nhau xuất phát từ tình yêu, nhưng ngược lại Josephine không đồng ý, ngụ ý chỉ đây là “fuck” tức chỉ giao cấu, không xuất phát từ tình yêu)

Kiêu ngạo, anh nhíu mày. “Sao tôi không nghe thấy em phản đối lúc ấy.”

Má ửng hồng. “Đó là bởi … là bởi….” Cô lắp bắp

“Vì cái gì, Josephine?” anh nhẹ nhàng nhắc nhở

Bởi cơ thể cô hoàn toàn đáp ứng nhu cầu cơ bản thuần túy, nó mạnh mẽ dữ dội đến mức đe dọa và phá vỡ những quy tắc cô đặt cho bản thân. Nhưng nó vẫn luôn như vậy khi cô ở gần anh?

“Tôi bị hấp dẫn cũng giống như anh.”

Đây không giống bất kì loại tuyên bố hay thổ lộ tình yêu, nhưng anh gật đầu về nhận xét của cô, tồi tệ anh cần kiểm soát cơn phẫn nộ, chỉ nếu anh không cẩn thận những từ ngữ sắp nói thì về sau chắc chắn cả hai sẽ hối hận. Quan trọng hơn hết, những việc không thể nói – đáng lý nên nói ra ngay từ đầu rồi.

“ Em có thật sự nghĩ anh vừa rời khỏi vòng tay em và chạy thẳng đến bên Kim không?” anh hỏi lại.

Cô cắn môi. “Làm sao tôi biết được? Anh không bao giờ kể về cô ta và luôn tránh né khi tôi hỏi, còn những đồng nghiệp trong công ty luôn bàn chuyện về cô ta.”

“Họ nói gì?”

“Nói anh không bao giờ quên được cô ta - anh cũng không bao giờ hẹn hò bất kì ai kề từ khi hai người chia tay.”

Anh hít thở sâu. “Well, một phần nhận định kia ít nhất là sự thật.” Anh bắt gặp câu hỏi cảnh giác trong mắt cô. “Anh chưa hẹn hò với ai từ sau Kim.”

Một thực tế khác xâm nhập vào não bộ đang mụ mị của cô. “ Ý là anh vẫn còn thích cô ấy?”

“Tất nhiên anh có nhớ cô ấy” anh bùng nổ. “Anh không phải loại đàn ông bắt cá hai tay - nó không phải bản chất của anh.”

Cô hạ giọng hết mức có thể. “Vậy còn buổi tiệc tối hôm đó?”

Anh lắc đầu. “Anh đã bảo em rồi, vào thời điểm ấy mối quan hệ giữa anh và Kim vừa mới chấm hết. Hàn gắn không được bao lâu, lại gây gỗ nhau. Phần lớn thời gian tụi anh tranh cãi, sớm hay muộn chuyện chia tay ắt sẽ xảy ra. Anh có thể nhận ra sâu trong đôi mắt buồn man mác, cô cần một lời giải thích,. “Cô ấy thuộc tuýp phụ nữ anh nghĩ sẽ trở thành một người vợ tốt –”

“Loại phụ nữ gì?” cô hỏi. Từ miệng anh thanh âm nghe thật vô cảm.

“Một người kiên định, logic, bình tĩnh -”

“Thật điển hình làm sao!” cô mỉa mai. “Hoàn toàn trái ngược với loại phụ nữ lập tức nhảy lên giường cùng anh mây mưa , thậm chí không hề yêu cầu một buổi hẹn hò, một bữa ăn tối kỷ niệm?”

“Đừng hạ thấp mình, Josephine.”

“Tại sao? Anh sẽ làm điều đó thay tôi?”

“Thu móng vuốt em về đi, Josephine và hãy lắng nghe anh một lần” anh quát tháo, sau đó nổ lực điều chỉnh nhịp thở của mình. “Kim cũng nghĩ giống vậy về anh – Cô ấy nghĩ cả hai sẽ dễ dàng thu xếp mọi chuyện cùng nhau – cả hai người: anh và cô ấy có quá nhiều điểm chung để tạo nên một đôi ăn ý.”

“Vậy điều gì làm thay đổi ý kiến anh?”

Anh nhún vai. “ Tình cảm không như công thức toán học – em có thể cho ra đáp án đúng nhưng không đồng nghĩa là nó cũng cho ta một người yêu, người vợ hoàn hảo. Anh trở lại bên Kim ngay sau đêm ở với em, nhưng anh phát hiện –” Anh tự hỏi liệu có phải những gì đã xảy ra giữa anh và Josephine khiến cho anh có một cái nhìn khác. “Anh phát hiện rằng giữa hai chúng ta “anh và em” có một lực hút vô hình vượt qua rào cản về lòng tự tôn và lý trí. Lực hấp dẫn ấy không bao giờ bị bào mòn qua năm tháng.”

Josephine nhìn chằm chằm Blake, cuối cùng cũng thừa nhận giữa Kim và anh đã kết thúc. Đồng thời cũng ý thức một chuyện. “Mối quan của chúng ta có lẽ sẽ thay đổi nhiều thứ ở công ty”

Anh nheo mắt. “Ví dụ như?”

“Anh nghĩ chúng ta còn có thể làm việc cùng nhau bất kể chúng ta có “quan hệ” với nhau hay không?”